Giới thiệu sách: "Hành trình Xương Thủy Tinh"
Giữa nhịp sống xô bồ, hối hả đầy đua chen, cám dỗ nơi đất khách phồn hoa, đã bao lần tôi cảm thấy nao lòng, nản chí. Có những lúc tôi thấy mình bất lực như cánh hoa dại đang lạc lõng, bơ vơ giữa dòng chảy của cuộc đời. Một cánh hoa dại nhỏ bé thì có sức mạnh gì để cứu mình thoát khỏi vòng xoáy dữ dội phía trước của dòng sông? Nước vẫn chảy, vẫn đổ về phía vòng xoáy, cánh hoa mỏng manh, yếu đuối kia rồi sẽ bị vùi dập, đó là điều tất nhiên... Phải chăng nên cam chịu, nên chấp nhận số phận của một cánh hoa tàn, nên buông xuôi tất cả giữa dòng trôi, nên giao phó số phận của mình cho dòng xoáy khắc nghiệt mang tên "cuộc đời"? Những lúc hoang mang nhất, tôi luôn nhớ đến lời văn nhẹ nhàng mà đầy sức mạnh của người mẹ trẻ trong "Hành trình Xương Thủy Tinh": "Cuộc sống thật đáng quý từng giờ, từng ngày. Để có từng giờ, từng ngày sống ấy đôi khi ta phải lăn mình và nhắm mắt đi qua những vũng lầy. Ta vẫn phải đi, đi, không thể dừng lại, dẫu đường có gập ghềnh, chông gai, nhớp nháp, ( ...) Con ạ, chúng ta sống và sẽ không ngừng hy vọng, rằng cây đời sẽ mãi trổ hoa! Hoa lòng người có ở khắp nơi và hoa lòng của chúng ta sẽ nở, (...) Con hãy cứ đặt chân trên mặt đất thấp nhưng phải biết nhìn lên cao, nơi mỗi sáng ban mai đều có ánh Mặt Trời và khi đêm xuống có triệu vì tinh tú, ... ". Vẫn biết tác giả là người mẹ vĩ đại của Đỗ Minh Hội – nhân vật chính của cuốn sách, rằng cuốn sách là nỗi lòng, là tình thương, là những lời căn dặn của đấng sinh thành đối với con trai mình nhưng đọc những dòng chữ ấy, tôi nghe sao ấm lòng như đó chính là lời mà người mẹ nơi xa xứ vẫn thường nhắc nhở tôi bao ngày thơ bé. Mỗi lần đọc lại quyển sách tôi lại thêm tin yêu vào cuộc sống, tôi lại có thêm sức mạnh để phá vỡ những vòng vây thử thách của cuộc đời, bước tiếp những chặng đường mới dù biết nó sẽ không bằng phẳng và êm ái như thảm nhung.
Byron đã từng nói: "Con người là quả lắc chao nghiêng giữa nụ cười và nước mắt". Sẽ có những lúc bạn cười rạng rỡ trong hạnh phúc vô bờ nhưng chắc chắn bạn sẽ không thể tránh khỏi những nỗi buồn, niềm đau mà cuộc đời mang đến. Sống là phải biết ước mơ, hy vọng và không ngừng nỗ lực… .... đó chính là thông điệp mà "Hành trình Xương Thủy Tinh" gửi gắm, tôi nghĩ quyển sách cần cho tôi, cho bạn và cho tất cả mọi người.
Sách là lời tự thuật của người mẹ trẻ Nguyễn Thị Thu Hương - Đậu vào trường Nông Nghiệp ở Hà Nội, học chưa xong năm hai, cô gái quê gốc Nam Định vì hoàn cảnh gia đình sớm làm thân "bướm vàng đậu đọt mù u". "Nhưng không đầu hàng số phận, Thu Hương đã chuyển "tiếng ru buồn" thành tiếng ru dõng dạc, mạnh mẽ lẫn tự hào, đánh thức lòng tâm của tạo hóa chưa có sự công bằng đối với đứa con bất hạnh của cô" (Nhà báo Hà Minh Mẫn). Sinh con ra, mong cho con được khỏe mạnh và được học hành. Đó hẳn là ước muốn thường tình với hàng vạn người phụ nữ khác nhưng với Thu Hương thì đó lại là một ước muốn quá xa vời: "Căn bệnh quá xa lạ, nhưng điều nó gây nên cho con thì vô cùng gần gũi và đớn đau với mẹ: Con sẽ còn gãy xương thật nhiều lần, sẽ tật nguyền, mắt con sẽ ngày càng ... xanh biếc ..." Trước cái vòng xoáy khốc liệt của số phận, để có thể giúp con sống mà tiếp tục cái vòng tuần hoàn đầy đau khổ: "Bó bột – bệnh viện – kiếm tiền", người mẹ trẻ đã cạn khô dòng lệ mà đúng hơn thì người mẹ ấy không còn thời gian để nước mắt rơi: "Qua hai tuổi, con gãy tay. Chưa tháo bột lại ... gãy chân ... Ta đã ở dọc đường Lê Đức Thọ suốt 8 năm, đã bán nhà 10 lần và con đã gãy xương tới 27 bận". Không còn thời gian khóc cho số phận, phải dành tất cả tâm trí và sức lực để tìm cách chống chọi với căn bệnh quái ác, giành lấy sự sống cho con giữa đất khách Sài Gòn, Thu Hương đã phải lăn lộn nhiều nghề, chịu biết bao cơ cực: Đó là lúc đấu tranh lí trí để làm nhân viên phục vụ trong một nhà hàng "không sạch sẽ"; khi lại lên Di Linh – mảnh đất trên cao nguyên Lâm Viên đầy nắng gió để cày cuốc nuôi con, kể cả là bán rau muống qua ngày và có khi là chị lao công dọn vệ sinh trong một tòa nhà lớn ở thành phố, ... Đã có lúc người mẹ ấy đau khổ, cùng quẫn, muốn cho thân xác được ngủ yên dưới dòng sông lạnh nhưng tình thương con lại là nghị lực đưa linh hồn trở về với thể xác, nâng bước chân cô nhanh hơn để trở về bên mái ấm. Dù mái ấm ấy có nhỏ bé và luôn di chuyển nhưng đó vẫn là niềm vui, niềm an ủi trong cuộc đời người phụ nữ truân chuyên. Với những tiếng "gầm gừ, gào thét ở trong lòng" rằng "...phải sống, phải sống dù là trong cõi chết", rằng "mẹ sẽ đốt cháy cả nhân gian này lên để cứu con (...) còn một chút hơi thở là mẹ còn chiến đấu vì sự sống của con", người mẹ ấy đã làm tất cả, chỉ mong đổi lấy một điều nhỏ bé: "Con được đi học, con được yêu thương và được chăm sóc, đủ đầy, ..."
Mười bảy năm kể từ ngày bé Hội ra đời là mười bảy năm đau khổ của một gia đình nhỏ bé: "Để duy trì sự sống ấy, chúng ta phải có tiền, mà tiền thì con biết rồi, mẹ chỉ có một cách: Bán nhà và đưa cả nhà đi dần về một hướng xa hơn (...) Lại một núi những khó khăn, và cuộc hành trình của gia đình mình vẫn không dừng lại ( ...) Hội ạ, ngày mai mẹ con chúng ta lại tiếp tục cuộc hành trình con nhé! Chúng ta chỉ còn ở ngôi nhà này một đêm nay nữa thôi. Ngày mai, chúng ta sẽ xa phố phường để đến một nơi xa, hẻo lánh, quê mùa, tối tăm … Đừng buồn, phải thế thôi con ạ. Sự sống của con là trên hết!" Và mỗi lần dời đi, căn nhà vốn bé nhỏ của họ lại càng thêm nhỏ và xa xôi: "Con ơi, lần này chúng ta sẽ đi thật xa, sẽ về tận bãi rác Đông Thạnh xa lắm con trai ạ. Sẽ tắt hẳn mọi phồn hoa, rực rỡ chốn thành thị. Sẽ về cùng sống với những người nông dân, nơi có những vườn cỏ voi mênh mang; có những đàn bò sữa mập mạp (...) Chiều nay ta lại chuyển nhà, lần này chúng ta thật sự ở cùng nghĩa địa ... Mùa chay, người ta ra nghĩa địa đọc Kinh cho những linh hồn. Tiếng Kinh nguyện và những vành khăn trắng ... Mẹ nhìn người ta, mẹ đứng im chết lặng. Mẹ còn ôm con đi tới tận đâu, nơi thế gian này? Mẹ không biết, mẹ không biết con trai à ..."
"Hành trình Xương Thủy Tinh" không chỉ là hành trình đấu tranh với bệnh tật, đi tìm sự sống, mà đó còn là hành trình khám phá những chân trời mới trong cách làm người. Trong suốt cuộc hành trình, dù ở bất cứ hoàn cảnh khốn khó, khổ ải nào, cũng nghe thấy lời người mẹ trẻ khuyên dạy con : "Phải học thôi Hội à! Ốm cũng học! Què quặt, khập khiễng cũng phải học". Đã sống thì phải có ước mơ: "Đúng rồi này, con trai của mẹ hãy cứ mang những dự tính, ước mơ. Đừng bao giờ chỉ sống với những thực tại trần trụi. Con có thấy cuộc đời sẽ đẹp mãi, nếu ta còn biết ước mơ. Không phải cứ mơ ước nào cũng thành nhưng không phải vì thế mà con không ước mơ (...) Nếu ta ước mơ, ta vẫn có thể sang tận Ho-oai tắm biển! Nào, mẹ con ta cùng ước mơ, những mơ ước rất khác người: Chúng ta sẽ cùng nhau ra khơi trên một con thuyền thật lớn. Con là thủy thủ, mẹ là hành khách của con tàu. Chúng ta sẽ đứng trên những con sóng bạc đầu. Con hiên ngang, không hề sợ biển, biển cũng sẽ thua mẹ con ta. Cứ ước mơ, biết đâu ước mơ sẽ có ngày thành sự thật ...". Trong cuộc sống, dù ở hoàn cảnh nào thì ta cũng nên đứng vững mà nhìn về phía mặt trời, không nên bi quan trước những khó khăn vì "cánh cửa này khép lại, sẽ có cánh cửa khác mở ra". Và một điều quan trọng mà mỗi chúng ta cần phải nhớ ấy là sống không chỉ để duy trì sự hoạt động của thể xác mà sống còn là để nuôi dưỡng và phát triển tâm hồn. Đã sống thì phải biết ơn nghĩa ở đời: "Đấy, Hội à, nhớ lại những chuyện cũ mẹ bỗng nghĩ suy: Bao tháng ngày qua, mẹ chưa phụ cuộc đời này, dẫu rằng đã có những lúc quá đắng cay nhưng rồi cuộc đời đã bù đắp cho ta nhiều lắm! Vậy mẹ nhắc con một điều cần phải nhớ, vì giờ này con cũng đã lớn rồi: Rằng sau này, cuộc sống ở đời, đừng bao giờ con trở thành một kẻ vong ơn, vì con đã mắc nợ cuộc đời nhiều lắm. Nợ nghĩa, nợ tình ..."
Dù đã đọc "Hành trình Xương Thủy Tinh" rất nhiều lần nhưng mỗi lần đọc lại tôi luôn có một xúc cảm mới, luôn nghiệm được nhiều điều hay trong cuộc sống, về con người và những thử thách trong cuộc đời. Với cách viết, cách diễn đạt đầy chân thật trong từng câu chữ, từng lời văn, câu chuyện "Hành trình Xương Thủy Tinh" không chỉ làm xúc động lòng người vì những nỗi đau tột cùng tột đỉnh của một gia đình mà nó còn cho ta bao bài học về tình thương, đó là tình thương bao la vô bờ bến của người mẹ tảo tần, là sự đùm bọc sẻ chia của con người dù họ còn nghèo khổ. "Người mẹ trẻ cứ xốc con bước tới, về phía trước và để lại những trang viết về cuộc hành trình như để lại những dấu chân đẹp giữa đời ..." (Nhà báo Hoàng Chức Nguyên)
Giờ đây, "Hành trình Xương Thủy Tinh" vẫn tiếp tục nhưng nó "không còn nặng nề, u ám như những ngày xưa. Hành trình ấy đã nhẹ nhõm hơn, vui tươi hơn và có cả sự thi vị nữa" (Thu Hương viết trong lời cuối của cuốn sách). Chúc cho cuộc hành trình của họ sẽ không còn như trước, sẽ mãi mãi vui tươi và thi vị!
Đọc "Hành trình Xương Thủy Tinh", tôi nhận ra rằng mình vẫn còn hạnh phúc hơn nhiều những số phận khác và trong cuộc sống này còn có biết bao hoàn cảnh đáng thương mà trước nhất là "gia đình Xương Thuỷ Tinh" . Họ bất hạnh, họ khổ đau, họ bị vùi dập bởi những con sóng dữ của cuộc đời nhưng họ vẫn sống, và sống đẹp. Vậy tại sao, bạn và tôi, chúng ta lại không thể? Tôi nhớ có một triết gia đã từng nói, đại ý là : Khi cuộc đời nhấn chìm bạn nơi dòng xoáy hung dữ, bạn chỉ có hai con đường, hoặc là buông xuôi để rồi chìm xuống dưới đáy hoặc sẽ hít thở một hơi dài để dũng cảm tiếp tục bơi. Tôi tin chắc, bạn sẽ là người dũng cảm vượt qua vòng xoáy, dù cho đó là những dòng xoáy dữ dội nhất. Và hãy tin tôi, mọi sự nỗ lực đều được đền bù xứng đáng! Cánh hoa yếu đuối trong lòng các bạn nếu được nuôi dưỡng bằng sức mạnh của lí trí, nó sẽ đủ sức mạnh để vượt qua vòng xoáy và chắc chắn dòng sông sẽ đưa cánh hoa đến một miền đất hứa, cánh hoa ấy sẽ trở thành mầm non, cây xanh rồi nở hoa tươi thắm, .. bởi vì đó là cánh của loài hoa tuyệt đẹp - hoa Bồ Công Anh! Chúc bạn thành công, nhân vật chính trong hành trình cuộc đời của chính bạn!
Nếu có thời gian, bạn hãy tìm đọc "Hành trình Xương Thủy Tinh" – Trần Thị Thu Hương – Nhà xuất bản Trẻ – 08/2008. Chỉ với 224 trang nhưng tôi tin bạn sẽ rút ra được nhiều bài học hay qua "những dấu chân đẹp" của cuộc hành trình, qua "nhật ký người mẹ", những bài viết trích "ngôi sao blog" (mạng internet mà hiện tại "Xương Thủy Tinh" Đỗ Minh Hội đang giữ vai trò quản trị mạng) và cả những bài báo viết về mẹ con "Xương Thủy Tinh", ... Tôi nghĩ chắc chắn bạn sẽ không tiếc khoảng thời gian sau khi đọc xong quyển sách đầy ý nghĩa này!
|